Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

Bức thư tình giang dỡ!.


Người yêu dấu, cho em được phép gọi như thế, dù chưa được sự đồng ý. “Yêu” trong yêu thương, “dấu” nếu cố tình viết sai chính tả thì sẽ trở thành bí mật đấy nhé!
Hơn một năm trước khi còn là một cô bé tân sinh viên, ngỡ ngàng trước sự vồn vã và xô bồ của mảnh đất thị thành, choáng ngợp và bối rối trước cái mới mẻ, và cũng nghi ngại trước lòng người, em đã gặp người yêu dấu. Lại run rẩy, e ấp như thiếu nữ tuổi mười tám, đôi mươi, mà sự thật là mới chỉ hơn mười bảy thôi đấy.

Không kiêu sa, đài các như Phaolô, không tài trí như Gioan, cũng đâu thánh thiện như Mẹ Vô Nhiễm, ấy vậy mà người yêu dấu lại cuốn hút em từ giây phút đầu tiên, không một chút nghi ngại, không sợ sệt, cái tình nguyên sơ thế đó, cứ đến chỉ đơn giản, nhẹ nhàng thôi. Người yêu dấu hỏi em vì sao hả? Ừ, thì là thế này nhé…

Cuộc sống chốn thị thành mới lạ, đầy hấp dẫn đối với một cô bé thôn quê, song cũng đầy rẫy những cám dỗ, hiểm nguy. Lòng người đa đoan, ai dò cho thấu, huống hồ gì chi chỉ là một tâm hồn nhỏ bé. Cảm giác cô đơn nơi đất khách, xa gia đình, bè bạn, xa những gì vốn đã từng là thân thuộc nhất, chập chững bước vào đời. Gặp được người yêu dấu, lại đồng hương, đồng đạo, cái chất giọng Nghệ - Tĩnh khó nghe, thô ráp trong khoảnh khắc ấy lại ngọt ngào đến lạ. Ấy thế là say, là yêu, là mến đấy thôi. Không khoa trương, cầu kỳ, nhưng ẩn chứa trong người yêu dấu là trái tim ngọt ngào, dạt dào tình yêu thương, lại sâu sắc dường bao. Người yêu dấu thấy lạ phải không? Đơn giản như cái tình yêu son sắt giữa thuyền và biển, thứ tình yêu cố hữu ấy nhưng là muôn thưở vững bền. Với em, người yêu dấu cũng thế. Một năm trước, khi còn là cô bé tân sinh viên, em yêu đến cuồng si, say đắm. Ai bảo đó là mối tình đầu cơ chứ.

Nắng đầu mùa bao giờ cũng đẹp
Tình yêu đầu bao giờ cũng say

Một năm sau, khi đã là sinh viên năm 2, tình yêu trong em không còn cuồng nhiệt như thưở ban đầu nhưng lại sâu sắc và da diết hơn lúc nào hết. Có người nói với em, đấy chỉ là thứ tình yêu bồng bột, trẻ con. Nếu quay về thời khắc một năm trước, khi chưa đủ mười tám, chưa đủ chin chắn thì bản thân không dám phủ nhận lời người ta, có đôi khi nghi ngại, rồi ích kỷ chỉ khư khư nghĩ cho bản thân. Nhưng giờ đây, khi đã trả qua những biến cố, những thăng trầm trong cuộc sống, và cả những thử thách, những đau đớn Chúa gửi đến trong em qua thứ tình yêu ấy, thì em vẫn yêu, không còn cuồng si nhưng mãnh liệt, nào ai hiểu thấu?

Cuối đông, tưởng chừng những hạt tinh khôi chẳng cần trốn chạy nữa, cứ thế rả rích.

Cuối đông, ngỡ rằng tiết lạnh đã trở thành một điều gì đó cố hữu, ấy vậy mà vẫn cứ run lên mỗi đợt gió về.

Thỉnh thoảng lại trở về, tìm gặp những thói quen xưa cũ. Dĩ vãng tưởng chừng như đã mất, nghĩ rằng rồi sẽ nhạt nhòa trong đêm thâu, nhưng vẫn cứ hiển hiện, lại làm em nhức nhối. Lại tạt bụi đường, nhìn dòng người xô bồ lướt qua mình, lặng lẽ và đợi chờ… Nghe thoảng đâu đây hơi hướng của khói bếp, làm cay xè mắt, một điều gì đó thân thuộc, gần gũi, len lỏi trong tâm hồn.

Cuối đông nỗi nhớ quê nhà lại ùa về, nuối tiếc về nơi ấm áp, nơi đong đầy tình yêu thương. Khói bếp cay xè lại nhớ đến những đêm quay quần bên bếp lửa. Trong đêm lạnh, tiếng mưa rơi tí tách ngoài kia, nhưng quyện lẫn vào đó là tiếng lửa reo vui, tiếng ngô nổ tí tách và tiếng cười đùa vang lên trong đêm khuya vắng. Thế là đêm lạnh dần tan đi.

Cuối đông, làm em nhớ vầ những đêm mưa giông không ngủ, mẹ trở mình cho ta khỏi ướt, và nước mặt trên gương mặt mẹ không biết rơi tự bao giờ.

Cái lạnh se thắt lòng ở chốn thị thành phải chăng cũng đã khiến lòng em lạnh hơn, chai dần đi? Tiết trời lạnh cuối đông làm em điên cuồng lục tìm về những gì xưa cũ, yêu thương từ gia đình, yêu thương từ nơi ấy – người yêu dấu – mối tình đầu đơn sơ ấy.

Không dám chắc nó còn vẹn nguyên, tròn đầy như thưở ban đầu, bởi lẽ đã qua rồi hai mùa đông đấy, em trốn chạy như loài gấu ngủ vùi trong tiết trời giá rét. Nhưng khi điên dại lục tìm về, tưởng chừng như đã bị giá lạnh vùi lấp, như những tảng băng lững lờ trên mặt biển kia. Nhưng ai hiểu được rằng, dưới lớp băng trôi ấy lại là những mạch nước ngầm, như ủ ấp yêu thương những ngày đầy nắng. Trái tim vẫn chứa trọn một tình yêu, cuộc sống vồn vã đã bao lần vùi lấp đi, nhưng tình yêu ấy vẫn nguyên sơ như những lớp sóng ngầm lặng lẽ, âm ỉ.

Hai mùa qua rồi đấy, nhưng trái tim vẫn hướng về, như một thứ tình cố hữu. Nơi ấy – người yêu dấu tặng ban cho em những người bạn, những cái nắm tay quay quần bên nhau, của những nụ cười rạng rỡ.

Khói bếp thoang thoảng trong gió lại làm em cay xè mắt, nhớ về những đêm khuya “Hãy thắp sáng lên” để “Cho tình yêu lên ngôi”, những vòng tròn nối tiếp nhau.

Người yêu dấu, em không muốn yêu trọn vẹn vì lời thề hứa ấy khó khăn lắm, chỉ xin được yêu dang dở, cũng bởi vì: Tình chỉ đẹp khi còn dang dờ/ Đời hết vui khi đã vẹn câu thề. Vậy nên, cho em được yêu dang dở thôi, để thứ tình ấy còn mãi và thắm đượm trong trái tim.

Ngoài trời nắng lên rồi đấy nhé, chút nắng hiếm hoi cuối đông để sưởi ấm những tháng ngày lạnh lẽo. Cho em được nhờ gió, gửi yêu thương về nơi ấy – người yêu dấu, và cũng nhờ gió mang chút yêu thương gửi về trái tim đang se sắt vì đêm lạnh, “hãy thắp sáng lên” người yêu dấu nhé!

Gửi về nơi ấy – người yêu dấu – mái nhà thứ hai – thành Don.


Biển
Nguồn tin: Cộng đoàn Vinh congdoanvinh.com