| Gioan Bosco sinh tại Becchi ngày 16-08-1815, trong một gia đình nông dân. Becchi là một xóm nhỏ, nằm ở giữa Capriglio và Castelnuovo d’Asti. Cha của ngài là Phanxicô và Mẹ là Magarita Occhiena. Ông Phanxicô cưới Bà Magarita sau khi goá vợ với một đứa con tên là Antôn(Anthony). |
Đôi vợ chồng mới này
có hai đứa con là Giuse và Gioan. Vừa lên hai tuổi, Gioan đã mất cha, chết vì
bênh xung phổi. Anthony, lớn hơn Gioan Bosco những 10 tuổi, tìm bất kỳ mọi cách
để chống đối việc Gioan Bosco đi học.
Cuộc đời của Gioan
Bosco bình lặng giữa làm việc, học hành và cầu nguyện. Một đêm kia, cậu có một
giấc mơ và chính cậu đã kể lại như sau :
“Lúc lên 9 tuổi, tôi
có một giấc mơ, ghi khắc trong tâm trí tôi suốt đời. Trong giấc mơ, tôi thấy
mình ở gần nhà, trong một sân chơi rộng, có nhiều trẻ em đến chơi. Một số kêu
la, một số văng tục. Khi nghe những lời văng tục đó, tồi liền nhảy tới những
đứa trẻ đó, dùng lời nói và nắm tay để làm cho chúng không văng tục nữa.
Lúc bấy giờ một Người
Lạ xuất hiện, mặc áo sang trọng. Diện mạo sáng chói làm cho tôi không thể nhìn
được. Ngài gọi tên tôi và nói :
- Không
phải bằng những cú đấm, nhưng với sự kiên nhẫn và lòng tốt con sẽ chinh phục
các bạn của con.
Ngài liền chỉ cho tôi
thấy những đứa trẻ ngỗ nghịch, sống trong tội lỗi, thay vì sống trong tình bạn
với Thiên Chúa.
Tôi cảm thấy lúng túng
và ngạc nhiên, vì tôi chỉ là một đứa trẻ nghèo và dốt nát. Lúc bấy giờ lũ trẻ
ngưng chửi lộn và đánh nhau. Tất cả đều tập trung chung quanh Người Lạ đang
nói. Hình như tôi không chú ý đến những gì Người Lạ nói. Tôi đã hỏi Ngài :
- Ông
là ai mà ra lệnh cho tôi làm những điều tôi không có thể làm như thế?
- Ta
là Con Bà mà mẹ con dạy phải chào mỗi ngày ba lần. Tên của Ta, con hãy hỏi Mẹ
của Ta.
Lúc đó, bên cạnh Người
Lạ xuất hiện một Bà dáng vẻ uy nghi, mặc áo sáng chói như mặt trời. Khi thấy
tôi lúng túng, Bà đến gần tôi, dịu dàng cầm lấy tay tôi và nói :
- Con
hãy nhìn kìa.
Khi chạy tới nhìn, tôi
thấy các đứa trẻ biến mất, thay vào đó, xuất hiện nhiều con dê, chó, mèo, gấu
và một số con thú khác.
- Đây
là cánh đồng con phải làm việc. Con hãy khiêm tốn, mạnh mẽ và can trường! Điều
con thấy xảy ra cho các con thú, con hãy làm cho các con của Ta!
Lúc bấy giờ tôi nhìn
xung quanh, này đây : thay vì những con thú hung dữ, xuất hiện những con chiên
hiền lành đang chạy nhảy tung tăng, như đang mừng lễ, xung quanh Người Lạ và
Người Nữ.
Ngay lúc đó, vẫn còn
đang mơ, tôi bắt đầu khóc và xin Bà cắt nghĩa cho tôi rõ hơn, vì tôi không hiểu
điều Bà nói với tôi. Lúc bấy giờ Bà đặt tay trên đầu tôi và nói với tôi :
- Vào
đúng thời con sẽ hiểu tất cả.
Ngay sau khi Bà nói
lời đó, một tiếng động lớn đánh thức tôi dậy và mọi sự biến mất. Tôi vẫn còn
ngạc nhiên. Tay tôi cảm thấy còn đau vì những cú đấm tôi đã đấm, và mặt tôi
sưng tấy lên vì những cú đấm tôi đã chịu từ những đứa trẻ đó”.
Ngay sau khi thức dậy,
cậu Gioan Bosco nhảy ra khỏi giường, đọc kinh vội vàng và chạy xuống bếp, ở đó
có mẹ, bà nội và hai anh là Giuse và Antôn. Không kềm hãm được lâu, cậu vừa làm
điệu bộ và vừa làm cử chỉ kể lại giấc mơ đó. Các anh cười điên dại :
- Mày
sẽ trở thành đứa chăn chiên! – Anh Giuse nói.
- Hay
mày sẽ trở thành tướng cướp! – Anh Antôn vừa nói vừa chế nhạo.
Trái lại Mẹ Magarita
nghiêm trang nhìn vào đứa con của mình, khôn ngoan và quảng đại, nói :
- Biết
đâu, một ngày kia con sẽ trở thành linh mục.
Nhưng Bà Nội dọng cây
gậy xuống đất và thốt ra những lời này :
- Mộng
mị là mộng mị, không cần phải tin vào mộng mị. Bây giờ chúng ta ăn sáng đã.